BẮN NHẠN
Kìa ra xem gió xuân đưa nhẹ
Hôn mềm hoa lá cỏ cây
Mê say én liệng bên trời
Mẹ rằng nhớ tết quá đi thôi
Mà rằng ký ức tuổi thơ tôi
Ngày là ngày đang xuân sáng ra căng ngực hít tràn hương xuân
Ta cùng tưới tắm chăm mai
Ơi chèn là lặt lá mai
Mà sao mẹ lại nhớ cành đào quê
Bỗng dưng mắt mẹ lệ tràn hoen mi

1-
Ký ức tuổi thơ của mẹ tôi tết không có bánh tét hoa mai không có bao lì xì cũng không có ông lân ông địa. Chỉ có áo mới tung tăng và nụ cười bung trên môi lũ trẻ đuổi bắt nhau quanh gốc cây…

VỌNG CỔ

…đào.
Mùng một tết được ngoại lì xì khoanh bánh chưng nhễu mật mía ngọt ngào.
Mẹ kể, mắt đứa nào cũng bám riết vào khoanh bánh, nhắm mắt lấy hơi dài hít khí thế nha. Sợ hết rồi lấy đâu mà hít với người ta, nên có đứa nào dám cắn đâu nà. Đến khi miệng ứa nước miếng ra, chịu hết nổi thì một hai ba ngấu nghiến.

2-
Cha quê Kiên Giang tập kết gặp mẹ gái xứ thanh hiền hậu, câu vọng cổ cha ru có tiếng quết bánh phồng. Có mùi bánh tét đêm ba mươi, mùi mứt bí mứt gừng.
Có vạt nắng cuối trời tây nam xa lắc, có hương tràm thoang thoảng hương đưa (-)
Ngày chim sẻ hót điệu thanh bình trên bụi tre thưa, mẹ cùng cha dắt díu nhau về quê nội
Nơi có đám cưới rước dâu bằng xuồng ba lá, có những cánh cò lội trắng muốt đồng năng.

DẠ KHÚC
Thương quá thương – mỗi khi xuân về
Én chao giữa nền mây trắng – ánh mắt đưa bên chiều xa vắng
Nơi này xa lắc – mẹ hướng trông về – về nơi phương Bắc
Để nhớ thương mắc giăng tư bề
Bao tháng năm lóc lăn xứ người
Trải bao thăng trầm dâu bể
Cách xa quê – nhưng lòng vẫn thế
Áo tuy rách – nhưng vẫn nguyên – vẹn câu thề
Mối duyên đó – vẹn đôi bề
Giờ nhịp dầm bơi – sông chiều mây dặt dìu trôi
Bên mai vàng – nhớ hoa đào rộ
Nhớ một bờ đê – nón mê cùng ráng chiều mẹ quê.

5-
Mẹ tôi ăn tết miền tây đã mấy chục năm lòng cứ nhớ quắt quay xứ Thanh và mùi quê tết. Mắt đỏ hoe mỗi khi ru cháu bằng lời ru da diết nghe mà thương mà thắt ruột nao…

VỌNG CỔ

…lòng.
Lời ru bên nhịp quết bánh phồng.
Mùi tết quê gì đâu mà thiệt ngặt, cứ ùa về để quay quắt một lời ru (-)
À ơi . . . Cháu ơi cháu ngủ cho ngoan
Ngoại ru hương tết ngọt tràn qua môi
Xa quê mấy chục năm rồi
Mà mùi quê tết cứ đầy vơi trong lòng.

6-
Ru giọng Bắc xong mẹ đổi giọng miền Nam, của người bao năm chưa một lần được về cố xứ
À ơi…Gió Kiên Giang ngọn dài ngọn vắn
Gió Thanh Hóa ngọn cạn ngọn sâu
Theo chồng xa xứ đã lâu
Mà mùi mật mía còn ngọt đầu lưỡi ta.

(Xề câu 6)

Tết phương Nam ngó về phương Bắc
Mẹ rưng rưng nước mắt cất giọng hò.

Hò ơ…Dù xa quê tít đẩu đâu
Nhưng mùi quê tết vẫn đậm sâu trong lòng
Tết ngồi nhai miếng bánh phồng
Tưởng như mật mía đọng vòng quanh môi.

NHỚ MÙI MẬT MÍA
Tác giả Trần Ngọc Hoà