Bút danh: Hoa Hồng

Thẻ: thơ Page 10 of 15

Nhanh Về Với Mẹ Thôi Em

Nhanh về với mẹ thôi em
Hừng đông đôi mắt chèm nhèm nhớ quê
Đêm qua cơn nhớ ùa về
Anh nghe mùi lúa, mùi đê mùi phèn.

Chừng như có tiếng dế mèn
Mài râu, dũa cánh, gáy liên tù tì
Nghe con ếch đực thở khì
Nghe lá tre hát nhu mì bên ao

Về ban trưa ngắm cò chao
Trắng trời quê mẹ tự hào khúc ca
Về nghe quê thở mặn mà
Tựa lưng vào gốc đa già ngắm trăng.

Tạm quên bao nỗi nhọc nhằn
Quên bao nhiêu thứ lăn tăn mưu cầu
Về làm trẻ nít trẻ trâu
Vòng tay ôm mẹ dựa đầu lưng cha.

Để nghe trong áo bà ba
Mùi đồng mùi đất mùi cà mùi dưa
Để nghe trong áo nâu thưa
Mùi mồ hôi mặn nắng trưa giãi dầu.

Về nhanh thôi! nhớ đã lâu
Xa quê đã mấy mùa ngâu còn gì
Về nghe sóng lúa thầm thì
Quê hương chỉ một ai đi nhớ về.

NHANH VỀ VỚI MẸ THÔI EM
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Lời Tỏ Tình Đêm Chiêu Anh

Ta chìm trong mắt Đông Hồ sóng sánh
Ngắm trăng múa bút khai hội tao đàn
Hà Tiên thập cảnh rực sáng Chiêu Anh
Lời thơ ai thả để vợi vời thương nhớ.

Có ánh đuốc bưng biền miệt thứ
Mang theo câu hò thả xuống Hồ Đông
Sầu đâu trộn với khô đồng
Thương ai rát ruột ngó mong thẫn thờ.

Anh đã yêu hoa muống biển và thơ
Đằm thắm dẻo dai vươn mình trên cát nóng
Sắc tím buông lơi hoàng hôn lóng ngóng
Gái xư biển mặn mà bởi ve vuốt của trùng khơi.

Mây cõng gió ngao du mở toạc cổng trời
Gảy nốt yêu, ngân rung muôn triệu khối tình trần tục
‘Đó” mặn mà cho tim “đây” lục đục
Nồng nàn trỗi dậy khao khát được yêu.

Cổ Tự Phù Dung đồng vọng chuông chiều
Cái dối trá lọc lừa tàng hình trốn chạy
Chân tình tỏa sáng tin yêu bừng dậy
Trung trinh chung thủy để ngọt khúc trăm năm.

Ừ đi em ! để đêm hội trăng rằm
Anh chèo con thuyền trăng đón cô dâu, về với đồng vàng ngọt hương lúa mới
Đừng để anh mỏi mòn chờ đợi
Nghen em!

LỜI TỎ TÌNH ĐÊM CHIÊU ANH
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Tại Đôi Môi Ấy Mọng Nhiều

Ráng chiều rọi má tui hồng
Chứ tui hổng phải muốn chồng à nghen
Đôi chim làm chứng đó chèn
Khơi khơi chọc ghẹo làm quen miết hà.

Ảnh mê tóc chẻ bảy ba
Ảnh mê cái dáng mặn mà của tui
Hôm qua đã tỏ tình rồi
Ngồi trên cỏ, nói một hơi thiệt dài.

Ảnh nói ảnh đã thương ai
Là thương tới bến hoài hoài hổng buông
Hổng phải như con chuồn chuồn
Khi vui nó đậu khi buồn nó bay.

Tui nghe cũng thấy bùi tai
Dòm kỹ cũng thấy bảnh trai đó chèn
Ngư phủ nắng gió nên đen
Nhìn lâu bắt mắt lại ghiền cho coi.

Tỏ tình ngọt quá đi thôi
Tui nghe như cả bầu trời đang yêu
Tại đôi môi ấy mọng nhiều
Nên anh muốn hoá ráng chiều tặng em

TẠI ĐÔI MÔI ẤY MỌNG NHIỀU
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Thinh Lặng

Đảo thinh lặng không có nghĩa là không yêu
Mà bổi hổi chảy tràn trong dạt dào tiếng sóng
Sừng sững chứa niềm khát yêu cháy bỏng
Hiên ngang nhận
vòng tay biển mềm mại yêu thương.

Vạn vật thinh lặng không có nghĩa là không yêu
Cũng luống cuống rung rinh trước tự tình thoảng qua của gió
Ngầy ngật sau giọt rụng rơi vẫn là ước mơ cháy đỏ
Ngây ngất hứng nụ hôn âm ấm của giọt vàng.

Em thinh lặng không có nghĩa là không yêu
Vọc ký ức nhổ mầm dau nhức nhối
Thinh lặng gói tái tê bỏ vội
Ngu ngơ đường tim lối cho – nhận chông chênh.

Em thinh lặng không có nghĩa là không yêu
Oi ả rát da thèm cơn mưa vội
Dấu lận đận sâu vào vùng tóc rối
Xòe tay hứng giọt mát trời ban

Em thinh lặng không có nghĩa là không yêu
Ngót nửa đời đau giờ lẫm chẫm mơ hạnh phúc
Sóng tình dâng cơn rẩy run trào thúc dục
Quay quắt trở trăn ta lục đục về tìm

Em thinh lặng không có nghĩa là không yêu
Luống tuổi đời rè rụt tỏ tình chân chất
Tội nghiệt người phàm không phải là tiên phật
Em thinh lặng không có nghĩa là không yêu.

THINH LẶNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Lời Yêu Miệt Vườn

Hàng ớt đong đưa bởi gió đưa
Má Bậu hồng có phải bởi nắng trưa
Hay bởi sợi tơ trời cột cái duyên cái nợ
Tại ánh mắt ai đăm đắm trên đọt dừa.

Bậu ơi! Đừng giận bình tĩnh nghe Qua thưa
Qua leo cây dừa đã ba mùa sầu riêng rụng
Tại cái lúm đồng xu làm cho Qua điêu đứng
Nhớ đứt ruột lòi phèo
Ngắm bậu xíu cho lòng Qua vơi bớt cái quạnh hiu.

Qua muốn hái tặng ai năm tháng dặt dìu
Về với Qua nghe Bậu? Mái nhà tranh hai mái đầu
Đọt choại đọt xoài cá rô kho tộ
Đêm thả xuồng xuôi kinh rạch nằm ca vọng cổ
Qua hái trăng vàng cho Bậu bẻ lá đa quạt buổi trua hè Bậu có chịu hôn?

Đêm hôm dạ thấy bồn chồn
Qua ra bờ kinh ngồi thả hồn qua bển nghe tim mình chộn rộn
Để ý Bậu tính ra cũng lâu bộn bộn
Vậy ma Bậu cứ ngó lơ để Qua buồn Qua giận, Qua trách ông trời đối với Qua tệ hơn lũ chàng hiu.

Nói thiệt nha, cái mặt Qua mà buồn giống y cái bánh bò thiu
Chứ Bậu nghĩ coi ếch, nhái ễnh ương còn có đôi có bạn
Con vịt trời còn biết bẹo dạng rỉa lông
Con trai miệt vườn suốt ngày còng lưng cuốc đất tỉa trồng
Tại dang nắng hơi đen chứ dòm kỹ cũng bảnh trai chứ bộ.

Có lần Bậu hỏi trái tim qua có mấy lỗ ?
Thiệt tình hỏng biết ,chỉ biết nó rung mới lần đầu
Nhà Quê mà! Bậu muốn nói gì thì cứ huỵch tẹc đừng có móc méo nổ vỏ vọt chạy vòng vòng
Xới luống nào là dứt điểm luống đó cho xong
Qua nóng cái lòng, còn Bậu cứ thong dong hồi sau mới phân giải.

Nhà Qua nhà Bậu cách không đầy hai mươi sải
Bậu chàng ràng chi để bận rộn trái tim Qua
Ừ đi Bậu mai tía má sang nhà
Mùa sầu riêng, đủng đỉnh treo rèm mình nên duyên chồng vợ.

Bậu cười
Tại cái sợi tơ trời cột cái duyên cái nợ
Tại ánh mắt ai đăm đắm trên đọt dừa
Bậu cười,
Trùm quá ! chỉ ló có hai cái răng thưa
Bậu nè !
Tại gió đưa nên hàng ớt mới đong đưa chứ bộ.

LỜI YÊU MIỆT VƯỜN
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Đủ Bung Nở Cả Vườn Trời Bông Mây

Cho dù thế giới dép dày
Mẫu mã sang chảnh tràn đầy shopping
Mẹ tôi vẫn cứ chung tình
Với guốc mộc, Phú Thọ mình làm ra.

Guốc xuồng mẹ đóng cho cha
Chiều chiều đi dạo phố là khỏi chê
Chỉ cha và cái làng nghề
Đủ bầy chim sáo hót mê mệt rồi.

Chỉ mẹ và tiếng à ơi…
Đủ bung nở cả vườn trời bông mây
À ơi…Xóm Guốc này đây
Thăng trầm bao bận thương đầy dạ thương.

Tỏ tình ngộ ngộ ương ương
“Em và Xóm Guốc anh thương cào bằng
Hễ gần lòng cứ dung dăng
Hễ xa cái nhớ mà rằng chẳng tha”.

Chỉ nhiêu mà mẹ ưng cha
Chiêu này chiêu lấy thiệt thà đốn tim
Ngọt như ổi chín mía ghim
Mùi như phím lõm đờn kìm song loan.

Dù rằng cơn lốc thời trang
Mẫu mã giày dép lan tràn shopping
Mẹ tôi vẫn mãi chung tình
Với đôi guốc mộc quê mình làm ra.

ĐỦ BUNG NỞ CẢ VƯỜN TRỜI BÔNG MÂY
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Trăng Tình

Mẹ bơi xuồng chở nỗi nhớ cha đi đâu?
Mà tím hoa mua bung buồn ra nở
Đêm U minh có chàng trai đi hỏi vợ
Bằng thơ.

Hôm cưới nhau xuồng tải đạn vượt bờ
Dưới lung tràm lũ rô cờ ức nước
Tuổi trẻ cõng quê hương trên lưng mà vượt
Nơi quân thù đòi nhổ cỏ tận gốc
Nơi sắt thép cũng phải chảy ra.

Xuồng của mẹ chở khẳm nỗi nhớ cha
Về chốn xưa rừng tràm xanh con nước đỏ
Kỷ niệm vợ chồng rằm giêng năm đó
Quà cưới là bài thơ “Trăng tình”.

Đêm trăng giêng vầng trăng của thanh bình
Chỗ ngày xưa hai đứa ngồi đọc thơ cười khúc khích
Giờ chỉ còn bà cụ ngồi một mình nghe nhịp tim rơi thình thịch
Trệu trạo đọc “Trăng Tình” dưới trăng.

Trăng ơi! Ta yêu trăng.
Yêu dáng nhỏ eo thon tay chèo tay súng
Yêu tóc nhỏng đuôi gà dầm lung thưa rụng
Yêu làn da vàng vọt bữa cơm gầy

Em là trăng
Trăng là em
Mùa trăng giêng sao nỗi nhớ cứ dâng đầy.

TRĂNG TÌNH
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Nụ Cười Đầy Khẳm Chẹt Ghe Sông Chiều

Bớ chị Tư, ới anh Ba
Nay ca mừng chuyện khổ qua nghen chèn
Một năm ngập mặn úng phèn
Một năm dịch, nỗi đau lèn nỗi đau.

Con Út đâu? Con Út đâu
Mận xoài cóc ổi gọt mau đi trời
Nhớ đâm chén ớt chim rơi
Nay tía nhậu, đã cái đời mới thôi.

Chẹt ghe chuẩn bị sẵn rồi
Thằng Hai con Sáu dĩa mồi bưng qua
Chân dài vũ nữ nhái ta
Chuột đồng, chim chóc ướp sa tế nè.

Món nào cũng tẩm mùi quê
Nụ cười đầy khẳm chẹt ghe sông chiều
Gò đen xay vòng ta phiêu
Thả hồn theo khúc “Sương chiều” Bảy ca.

Bài vọng cổ ngọt muồi đa
Cò, kìm, phím lõm, sáo, da diết lòng
Mừng năm nay lúa no đòng
Mừng qua bão dịch xanh trong đất trời.

Miền Tây chân chất tình người
Nhân nghĩa như nắng hồng tươi phơi bày
Buồn vui sướng khổ đắng cay
Đờn ca xả hết đón ngày mới lên.

NỤ CƯỜI ĐẦY KHẲM CHẸT GHE SÔNG CHIỀU
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Điên Điển Mùa Bông Đỏ

Câu sáu chị Bảy đã xuống xề
Nhưng sao im bặt không nghe ca tiếp
Tiếng đàn kìm bơ vơ lỗi nhịp
Mèn ơi! Hình như ai đó sụt sùi.

Lần nào cũng vậy cứ đang vui
Hễ tới chỗ này là im thin thít
Nhớ chuyện tìm nhau giả tiếng kêu bìm bịp
Những cái ôm chầm, chị Bảy xiết anh Ba.

Mấy chục năm rồi mà vẫn thấy không xa
Mùa nước nổi năm nào mưa bom xối xả
Chập chủm tìm nhau xuồng ba lá
Một , hai, ba…mười tám mười chín…còn hai mươi đâu?

Anh Ba…
Anh Ba…
Đồng đội nghẹn ngào
Ván trôi lềnh bềnh, điên điển mùa này bông đỏ
Chiều sông nước ông mặt trời lọ mọ
Thả những gam màu, màu của biệt ly.

Ca tiếp đi chị bảy, thanh niên xung phong nổi tiếng gan lì
Chơi luôn lớp nam ai cho đậm đà con nước
Chú Năm anh Ba thằng chín…còn chưa về được
Rưới ly rượu trắng, mời về nghe đờn ca tài tử với anh em.

Mùa nước nổi năm nay con trăng cũng ướt mèm
Bông điên điển vàng xuồng ba lá
Câu vọng cổ nghe mùi đến lạ
Mùi như lời tỏ tình của của con trai nhà quê.

Mùa điên điển đỏ bông
Trăng đi biệt không về.

ĐIÊN ĐIỂN MÙA BÔNG ĐỎ
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Chẳng Nhận Ra Mình Người Dưng

Từ ta lê bước nhọc nhằn
Về đây với những lăn tăn mưu cầu
Hành trang oằn một gánh sầu
Mà Thủ Dầu Một vẫn thâu nạp vào.

Đẩu đâu tứ chiếng phương nào
Thành phố vẫn cứ ôm vào mà thương
Cho tá túc, cho chung đường
Nâng ta lớn dậy cùng vươn bên đời.

Như sông dạy cách lở bồi
Dạy lắng đục, dạy chảy trôi ngọt lành
Như trời biển dạy rộng, xanh
Như cây chỉ cách vươn cành đơm hoa.

Từ ta úa héo miền xa
Về xanh um giữa bao la vườn tình
Phố cho ta dựa vào mình
Giúp lau sạch vết linh đinh khổ nghèo.

Không họ hàng, chẳng cột kèo
Mà sao tình cứ trong veo dòng tình
Về nơi nhân nghĩa tươi xinh
Ta không còn nhận ra mình người dưng.

CHẲNG NHẬN RA MÌNH NGƯỜI DƯNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà

Page 10 of 15

Bản quyền © 2024 thuộc về tác giả Trần Ngọc Hoà. Các tác phẩm đã được đăng ký và bảo vệ quyền tác giả.