NÓI LỐI

Con trở về nơi đây vào một đêm trăng tròn vành vạnh
Rảo gót trên con đường có lá me bay
Tiếng chổi người công nhân trong đêm nay sột soạt
Gợi nhớ tiếng chổi người phu xưa đêm bóng trăng gầy.

Con đi giữa tiết trời tháng ba khi nàng xuân còn vương vấn chưa muốn rời xa thành phố mang tên người lãnh tụ dép râu áo vải. Bởi nàng xuân còn muốn ngắm nhìn mê mãi mùa lá me bay bên những nụ môi…

VỌNG CỔ

1-…cười.
Thành Phố Hồ Chí Minh! Thành phố của niềm tin chân lý rạng ngời.
Không chỉ có những ngôi nhà ngước nhìn mỏi mắt, mà còn có những con đường xanh mát bóng me.
Phố rộn ràng tấp nập người xe, khối óc bàn tay chung sức dựng xây đời.
Lòng bỗng bồi hồi nhớ mùa lá me bay, của đêm trăng gầy soi bóng người phu quét rác.

DẠ KHÚC (đoạn đầu)

Đêm những đêm – gió mưa ướt mèm
Lá me rơi đầy trên tóc – phố rưng rưng thương người muốn khóc
Cong mình trước gió, chổi quét lưng bườn
Sạch từng góc phố, để bước ta tung tăng trên đường.

2- Người phu của những năm Sài Gòn chưa giải phóng, của những năm Bắc Nam chia cắt đôi đường.
Người phu gối đã rệu lưng đã cong vẫn làm đẹp phố phường.
Trong chiếc thùng kia phía trên là rác, dưới là đạn dược là thuốc là bông băng.
Của người yêu nước góp sức giữ quê hương, của một ước mơ ngày hoà bình thống nhất.
Tiếng lá me bay rơi vào miền ký ức, âm thanh vọng vào nối nhớ niềm thương.

DẠ KHÚC (đoạn cuối)

Nay dáng me phố xưa đã già
Gió lay giữa mùa trút lá – tiếng chổi xưa bốn bề nhớ quá
Tiếng quét rác đêm giữa đêm về mưa về
Tiếng tra khảo dùi cui kìa
Mẹ già nào khai, thuốc này súng này của ai?
Máu rơi rồi, người phu ngã quỵ
Thôi rồi còn chi – me đôi hàng mặc niệm sầu bi.

(Trở về câu 6)

Biết bao hy sinh để hôm nay ta có
Một thành phố văn minh hạnh phúc đẹp giàu.

Nay đi dưới bóng trăng đầy
Con đường có lá me bay năm nào
Lòng nghe trỗi khúc tự hào
Quắt quay tiếng chổi năm nào mẹ ơi!.

TIẾNG CHỔI XƯA
Tác giả Trần Ngọc Hoà